Posted on October 17, 2007 by daugachnoi
Một câu chuyện Ấn Độ kế rằng: Nhà ảo thuật kia có một con chuột sợ mèo quá co rúm lại cho đến khi ông ta biến nó ra một con mèo. Như vậy giải quyết được nỗi sợ của nó một thời gian cho đến khi nó gặp một con chó. Nó lại run lên chạy đi ẩn mình. Nhà ảo thuật phải biến nó ra con chó cho bớt sợ chó.
Con chuột biến ra mèo, rồi ra chó để yên thân một lúc cho đến khi nó gặp con cọp. Nhà ảo thuật lại cứ phương pháp cũ, tức là sợ con gì thì biến nó ra con vật đó. Cuối cùng, con cọp gặp người đi săn, nó vội than với chủ, nhưng lần này nhà ảo thuật phải từ chối. Ông bảo nó: “Ta sẽ cho mày trở lại thành con chuột, vì dù mày mang thân xác một con cọp, nhưng vẫn chỉ có trái tim của một con chuột”.
Chúa ban cho ta có khả năng và ân tứ khác nhau. Nếu chúng ta vẫn cứ e dè, tự ti rằng mình không giỏi, không tài, không dám làm bất kỳ việc gì cho mình, cho Chúa thì thật không đáng. Ta không nên trốn mãi trong vỏ ốc của mình. ”Vì sẽ ban thêm cho kẻ nào có; nhưng kẻ nào không có, sẽ bị cất lấy điều mình đã có.” Mc 4:25
Nhận xét
Đăng nhận xét