Mưa! Những cơn mưa tháng sáu chợt đến, chợt đi nhưng để lại trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn và trở nên lạnh lẽo vô cùng mỗi khi đêm về. Ngồi nhìn những hạt mưa lăn tròn trên mái hiên rồi rơi xuống và tan biến vào lòng đất. Cơn mưa đầu mùa thường kéo tâm tư con người quay về với những kỷ niệm xa xưa, ký ức một thời lại ùa về trong chất ngất những kỷ niệm…
Cơn mưa đưa mình vào tháng sáu
Thời gian trôi đi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều…
Em giống như một cơn mưa đầu mùa hạ, một cơn mưa đá làm mát lạnh tâm hồn anh, ùa vào lòng anh nhanh quá! nhanh đến nỗi anh không kịp thu vén tâm hồn mình… Em đã mang đến cho anh tất cả những cung bậc của tình yêu, ngọt ngào và mát lạnh… Có những lúc anh thật sự ngỡ ngàng và nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất, bởi bên cạnh anh luôn có em sẵn sàng cùng anh bước tiếp trên quãng đường còn lại của cuộc đời….
Nhưng rồi! Một vở kịch dù hay mấy cũng có hồi kết thúc, một cuộc chơi dù vui mấy cũng có lúc tàn và tình yêu nào cũng có kết thúc… nhưng! kết thúc có hậu hay không có hậu lại không phải do một người quyết định… và hạnh phúc - khổ đau là hai kẻ song hành, anh vẫn biết thế nhưng cuộc đời này đâu phải toàn màu hồng đúng không em!?.
Cơn mưa của ngày hôm qua cũng vậy, những đám mây đen nhanh chóng chiếm lĩnh cả bầu trời, anh ngước nhìn lên cả khoảng không xám ngắt mà lòng như tê tái thầm gọi mãi tên em, anh chỉ sợ em còn đi trên đường những hạt mưa nặng trĩu kia sẽ làm em ướt, sẽ làm em sụt xịt và lại bệnh như ngày nào. Anh nhớ có lần em nói với anh rằng, em thích những cơn mưa, thích được tắm mưa cùng anh, thích hòa mình vào dòng nước mưa mát lạnh khi bên cạnh là anh…. thế rồi những chiều mưa anh lỡ hẹn không đến, em nhắc lại một câu của anh rằng "trời mưa quá em ơi!" làm anh thấy chạnh lòng và suy nghĩ nhiều…
Rồi những cơn mưa cũng quen dần khi em không có anh bên cạnh, nó càng trở nên bình thường khi em không còn nhắc tên anh nữa… Đối với em mưa không còn là điều thi vị như ngày nào, anh cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi những đám mây u ám kia đang dần dần che khuất tình yêu của chúng mình…
Một ngày kia "đêm gia thừa lặng lẽ" chúng ta sánh bước bên nhau mà đâu biết rằng đó cũng là lần cuối cùng chúng ta được gần nhau, trước khi những cơn mưa đầu mùa hạ kéo về. Em im lặng và anh cũng thế, cứ như thể chúng ta sinh ra là đã thế rồi… khi những "bông trời" nở để đón mừng khoảnh khắc giao thừa thì cũng là lúc tình yêu của chúng ta khép lại, anh lại nhớ đến một câu thơ của thi sĩ Nguyễn Bính "giờ đây chín vạn bông trời nở, duy chỉ tình ta khép lại thôi"…
Lần cuối cùng em gừi Email cho anh và nói rằng "nếu thời gian trở lại chúng ta có còn như xưa không?"… Đối với anh chữ "nếu" không có trong "từ điển" và anh đã im lặng. Cứ thế, sự im lặng đã giết chết tình yêu cuả chúng ta…
Ngoài kia mưa vẫn còn rơi nặng hạt, nỗi nhớ em cứ lớn dần, tiếng mưa, tiếng gió, lẫn vào tiếng thở dài của anh, bên khung cửa sổ chỉ mình anh đối diện với chính mình… và chỉ có trời biết, đất biết là anh đang nhìn về nơi xa đó… nhưng còn một người không biết, đó là em thôi!… định mệnh của chúng ta, hay là trò đùa quá trớn của tạo hoá! Tình yêu đến, tình yêu đi, ai mà biết trong gặp gỡ lại mang màu ly biệt… Vẫn biết tình yêu thường xảy ra như thế, vậy mà! anh không thể cản nổi, anh không thể lấy bàn tay che cả bầu trời để những hạt mưa vô tình kia đừng rơi vào mái tóc của em, anh chưa thực hiện được lời hứa của mình là sẽ che chở cho em mỗi khi trời đổ mưa, sẽ ôm em trong lòng mỗi khi trời trở lạnh, sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trần gian…
Một mối tình nữa lại qua đi! để lại trong ta một khoảng không nghe trống vắng lạ thường…
from Trần Khắc Tuấn Blog
Cơn mưa đưa mình vào tháng sáu
Thời gian trôi đi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều…
Em giống như một cơn mưa đầu mùa hạ, một cơn mưa đá làm mát lạnh tâm hồn anh, ùa vào lòng anh nhanh quá! nhanh đến nỗi anh không kịp thu vén tâm hồn mình… Em đã mang đến cho anh tất cả những cung bậc của tình yêu, ngọt ngào và mát lạnh… Có những lúc anh thật sự ngỡ ngàng và nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất, bởi bên cạnh anh luôn có em sẵn sàng cùng anh bước tiếp trên quãng đường còn lại của cuộc đời….
Nhưng rồi! Một vở kịch dù hay mấy cũng có hồi kết thúc, một cuộc chơi dù vui mấy cũng có lúc tàn và tình yêu nào cũng có kết thúc… nhưng! kết thúc có hậu hay không có hậu lại không phải do một người quyết định… và hạnh phúc - khổ đau là hai kẻ song hành, anh vẫn biết thế nhưng cuộc đời này đâu phải toàn màu hồng đúng không em!?.
Cơn mưa của ngày hôm qua cũng vậy, những đám mây đen nhanh chóng chiếm lĩnh cả bầu trời, anh ngước nhìn lên cả khoảng không xám ngắt mà lòng như tê tái thầm gọi mãi tên em, anh chỉ sợ em còn đi trên đường những hạt mưa nặng trĩu kia sẽ làm em ướt, sẽ làm em sụt xịt và lại bệnh như ngày nào. Anh nhớ có lần em nói với anh rằng, em thích những cơn mưa, thích được tắm mưa cùng anh, thích hòa mình vào dòng nước mưa mát lạnh khi bên cạnh là anh…. thế rồi những chiều mưa anh lỡ hẹn không đến, em nhắc lại một câu của anh rằng "trời mưa quá em ơi!" làm anh thấy chạnh lòng và suy nghĩ nhiều…
Rồi những cơn mưa cũng quen dần khi em không có anh bên cạnh, nó càng trở nên bình thường khi em không còn nhắc tên anh nữa… Đối với em mưa không còn là điều thi vị như ngày nào, anh cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi những đám mây u ám kia đang dần dần che khuất tình yêu của chúng mình…
Một ngày kia "đêm gia thừa lặng lẽ" chúng ta sánh bước bên nhau mà đâu biết rằng đó cũng là lần cuối cùng chúng ta được gần nhau, trước khi những cơn mưa đầu mùa hạ kéo về. Em im lặng và anh cũng thế, cứ như thể chúng ta sinh ra là đã thế rồi… khi những "bông trời" nở để đón mừng khoảnh khắc giao thừa thì cũng là lúc tình yêu của chúng ta khép lại, anh lại nhớ đến một câu thơ của thi sĩ Nguyễn Bính "giờ đây chín vạn bông trời nở, duy chỉ tình ta khép lại thôi"…
Lần cuối cùng em gừi Email cho anh và nói rằng "nếu thời gian trở lại chúng ta có còn như xưa không?"… Đối với anh chữ "nếu" không có trong "từ điển" và anh đã im lặng. Cứ thế, sự im lặng đã giết chết tình yêu cuả chúng ta…
Ngoài kia mưa vẫn còn rơi nặng hạt, nỗi nhớ em cứ lớn dần, tiếng mưa, tiếng gió, lẫn vào tiếng thở dài của anh, bên khung cửa sổ chỉ mình anh đối diện với chính mình… và chỉ có trời biết, đất biết là anh đang nhìn về nơi xa đó… nhưng còn một người không biết, đó là em thôi!… định mệnh của chúng ta, hay là trò đùa quá trớn của tạo hoá! Tình yêu đến, tình yêu đi, ai mà biết trong gặp gỡ lại mang màu ly biệt… Vẫn biết tình yêu thường xảy ra như thế, vậy mà! anh không thể cản nổi, anh không thể lấy bàn tay che cả bầu trời để những hạt mưa vô tình kia đừng rơi vào mái tóc của em, anh chưa thực hiện được lời hứa của mình là sẽ che chở cho em mỗi khi trời đổ mưa, sẽ ôm em trong lòng mỗi khi trời trở lạnh, sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trần gian…
Một mối tình nữa lại qua đi! để lại trong ta một khoảng không nghe trống vắng lạ thường…
from Trần Khắc Tuấn Blog
Nhận xét
Đăng nhận xét